Mùa thương
Có một mùa gọi tên là “xuân”
Cho cây xanh đơm hoa kết trái
Cho tiếng chim ríu rít rạng ban mai
Cho đất trời thay màu áo mới
Có một mùa gọi tên là “hạ”
Cho tia nắng xiên qua những tầng mây
Cho tiếng ve râm ran khắp cả ngày
Cho biển xanh biếc lại thêm xanh
Có một mùa gọi tên là “thu”
Cho một vầng trăng sáng dịu hiền
Cho hương ổi quyện vào cơn gió
Cho làn nước lả lướt như nàng tiên
Có một mùa gọi tên là “đông”
Cho cái lành lạnh những đêm giá buốt
Cho ngọn lửa hồng nay lại càng ấm áp
Cho muôn loài một giấc ngủ bình yên
Bốn mùa ấy là mùa của trời đất
Còn con người, mùa ở nơi nao?
Có một mùa gọi tên là “mùa thương”
Vì vẫn còn đó những mảnh đời cơ cực
Vì vẫn còn đó những đêm dài thao thức
Vì con người vẫn cần có tình thương
Người với người, sao thua được cỏ cây
Khi thiên nhiên dựa vào nhau mà sống
Con người sống với nhau trên đời
Cũng cần có một mùa để yêu thương
Hỡi ơi trời đất dài vô tận
Mà đời người nào giờ có dài đâu
Giữa con người và con người với nhau
Cần có một mùa thương hạnh phúc
Vì mùa xuân cũng cần áo mới
Mùa hạ cần những chuyến vui chơi
Mùa thu cần tiếng trống tường rộn rã
Và mùa đông cần lời ru thiết tha
Mỗi người hãy đừng sống vì ta
Mà hãy sống vì tất cả mọi người
Vì nếu đất trời có những mùa như thế
Thì đời người cũng cần có “mùa thương”…