French (Fr)简体中文English (United Kingdom)

Trường Trung học Thực Hành-Khối chuyên ĐHSP
“Nâng cao chất lượng giáo dục toàn diện; phát triển giáo dục mũi nhọn; rèn luyện năng lực vận dụng sáng tạo của học sinh vào thực tiễn cuộc sống”
  
Bài viết cộng tác
Tự sự… PDF. In Email
Thứ ba, 01 Tháng 11 2016 16:34

 

Tự sự…

Mỗi thay đổi trong cuộc đời đều mang đến một cảm giác khác nhau... Và tôi cũng vậy. Bước vào ngôi trường cấp 3 với những niềm vui xen lẫn những nỗi buồn thật khó tả. Vui vì giờ đây tôi đã là một học sinh cấp 3, cũng đã gần bước đến ngưỡng cửa là một người trưởng thành. Hay là một cánh cửa mới đã mở ra, và đang chờ tôi khám phá những điều thật mới lạ mà tôi chưa từng biết đến. Nhưng cũng thật buồn vì tôi phải xa ngôi trường cấp 2 gắn bó thân thương, xa những người bạn mà đã quá đỗi quen thuộc. Và cũng thật khó khăn khi bạn bè ở đây tôi không quen ai cả, và liệu tôi sẽ có thể kiếm được một đứa bạn thân tâm đầu ý hợp nào đây không..

Nhưng có điều tôi khẳng định rằng có lẽ cảm giác mới mẻ ở môi trường cấp 3 này là một cảm giác rất tuyệt vời. Ngày đầu tiên bạn đi học bạn chỉ nhớ rằng mình đã khóc và chỉ muốn trở về nhà mà thôi. Nhưng bây giờ thì đã khác... Bạn đã bắt đầu có những ý nghĩ nảy lên khi bắt đầu bước vào cánh cổng cấp 3... Bạn sẽ bắt đầu có những trăn trở và bâng khuâng cho tương lai và những điều sẽ xảy ra với mình sắp tới. Và bạn đã bắt đầu có nhận thức về những việc làm những hành vi xảy ra xung quanh bạn, phải không? Ngày đầu tiên tôi đã rất khó chịu khi tôi chẳng quen ai cả. Tôi cảm giác mình thật trống trọi trong lớp học. Giữa những đám đông đang hoà vào thế kia, tại sao tôi chỉ lại ngồi yên nhìn họ thế..? Tại sao cái cảm giác nói chuyện với nhau thật ngại ngùng, thật e thẹn..? Và tại sao tôi không biết mình nên chơi với ai và ai sẽ chơi với tôi đây...? Quả những ngày đó đi học thật áp lực. Tôi đã tưởng rằng 3 năm cấp 3 chắc sẽ chẳng có kỉ niệm nào đáng nhớ rồi. Và điều tôi mong muốn là hãy quay lại thời gian cấp 2 đẹp đẽ kia đi...

Nhưng rồi cuộc sống thay đổi, tôi dần thích nghi hơn... Tôi đã bắt đầu có bạn nói chuyện. Tôi mở lòng mình hơn với mọi người xung quanh. Tôi cố gắng trông mình thật dí dỏm để tạo cảm giác sinh động. Tôi cố gắng trông mình thật thân thiện để không bị xem là khó gần... Và thật may mắn khi tôi nhận ra mình đang sống giữa một gia đình chứ không phải một xã hội. Thật ra thì mọi người đều rất dễ gần và thân thiện. Chỉ là do lúc trước tại bản thân tôi không chịu mở lòng. Thế mà mới đó mà giờ tôi đã quen được gần hết lớp rồi đấy chứ. Và mỗi ngày với tôi đến lớp là một niềm vui, một điều tốt đẹp đang chờ đợi tôi phía trước...

Các bạn ạ, cuộc sống của chúng ta luôn bị đảo lộn. Không bao giờ là bằng phẳng cả. Bởi thế, sau này khi va chạm với cuộc đời cũng vậy. Cái quan trọng chính là ở bản thân chúng ta. Phải tập thích nghi với mọi hoàn cảnh. Mọi thứ khó khăn chỉ là ở bắt đầu. Nhưng khi đã bắt đầu làm quen thì thật dễ dàng... Và chúng ta chỉ còn 3 năm học để bước vào cánh cửa đại học - nơi cuộc sống mở ra. Học thì hãy học hết mình mà chơi cũng phải chơi hết sức để sau này nhìn lại mà không hối hận nhé!

Thân

Từ cá nhân và cả tập thể lớp 10.1

 
LỜI THẦY DẠY THUỞ ẤY - 12.3 PDF. In Email
Thứ hai, 03 Tháng 10 2016 09:10

Lời thầy dạy thuở ấy…

 

Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.

Gửi những người chèo đò mải miết giữa sông xưa.

Gửi thầy con, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…

Con còn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hơi sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian đã theo chúng con đi hết những năm tháng cuối của thuở học trò có lớn mà không có khôn…

 

 

Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt của chúng con những bài học về cuộc đời.

Thuở ấy, chúng con nào biết làm người phải có lấy một ước mơ, dù giản dị, nhỏ nhoi hay cao sang to lớn. Chiếc bảng đen, từng trang giấy trắng, những lời giảng dạy của Thầy chính là đoạn đường dài dẫn chúng con với những ước mơ đầu tiên ấy!

Thuở ấy, chúng con nào biết cuộc đời chỉ có những bà tiên và ông bụt, rằng Lý Thông, mụ gì ghẻ, hay quỷ dữ chỉ có trong truyện mà thôi… Cuộc đời này vẫn luôn là bài một bài toán khó, mà đi hết cả quãng đường dài chúng ta mới nhận ra chẳng có lời giải nào tốt hơn ngoài hai từ “trải nghiệm”.

Thầy dạy rằng bước vào đời chúng con cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối tốt với những người ngay và tránh xa những toan tính, bon chen của những kẻ độc ác.

Thuở ấy, chúng con nào biết “tha thứ” là một động từ đẹp nhất chỉ sau “yêu”. Thầy dạy chúng con đừng quay lưng với những người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho những người đã biết mình sai, đừng nhẫn tâm với những người đã biết quay lại… Thầy dạy rằng trái tim không biết thứ tha là một trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là gỗ đá mà thôi.

Thuở ấy, chúng con nào biết cậu bạn kia lấm lem bùn đất chỉ vì giúp ba cày thêm ruộng lúa, đâu biết cô bạn thỉnh thoảng ngủ gật trong lớp kia tối qua thức khuya trông em cho mẹ ốm, đâu biết cậu bạn bên cạnh mình có người thân bệnh nặng nên bỏ học thường xuyên…

Chúng con vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây thơ nhìn cuộc đời bằng một ánh nhìn như vốn dĩ, mà vô tình lãng quên đi đằng sau nó có thể là cả một câu chuyện dài.

Thầy dạy chúng con hãy biết để ý và chăm sóc đến những người xung quanh, hãy biết trân trọng những điều tưởng như rất bình thường nhưng vô cùng quý giá. Bởi có một ngày, yêu thương cũng có thể là quá muộn… khi mà hợt hời và vô tâm đã bỏ xa khoảng cách giữa những con người.

Thuở ấy, chúng con nào biết cuộc đời luôn là những vòng quay. Những khúc gập, những quanh co, những thác ghềnh luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc đời là một đường thẳng… Nếu cuộc đời con không có những khúc ngoặt, hiển nhiên nó đã vô nghĩa đi rất nhiều rồi.

Thầy còn dạy chúng con phải biết ngẩng đầu trước thất bại, đừng dừng lại khi phía trước còn nhiều lắm những chông gai… Quá nửa cuộc đời con đã sống như lời thầy dạy, con lớn thêm một chút rồi, thầy ơi…

Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…

Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách…

Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…

Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…

Nguồn : Sưu tập (12.3)

 
KHỞI ĐẦU - 11.2 PDF. In Email
Thứ hai, 03 Tháng 10 2016 09:09

KHỞI ĐẦU

Đã một năm trôi qua ở ngôi trường THTH này! Ôi có biết bao nhiêu kỉ niệm không thế nào quên được. Nhớ ngày nào mới bỡ ngỡ bước chân vào trường còn nhầm lẫn khu A của trường Đại học rồi lại loay hoay tìm lớp.

Khi bước chân vào lớp , đối mặt với những gương mặt xa lạ tôi bỗng dưng thấy hoang mang lo sợ. Cô chủ nhiệm dễ thương biết bao nhưng sao tim tôi cứ đập liên hoàn, mặt tái mét mỗi khi cô gọi tên. Lúc đó tôi thầm nghĩ: “Năm nay có lẽ mình sẽ khó mà hòa đồng với mọi người đây. Mình phải làm quen từ đâu bây giờ? Mấy bạn không biết có thích mình không?....”. Một đống câu hỏi cứ dồn dập trong đầu tôi. Tôi lắng mình một lúc rồi nhìn mọi người xung quanh, ai cũng im lặng, một số bạn thì ngồi nói chuyện với bạn cũ, chỉ còn mình tôi không biết nói gì làm gì đành im lặng nghe cô nói. Sau bữa đó tôi được cô chọn để diễn cho tiết mục “Chào đón học sinh lớp 10”, ban đầu tôi không muốn tham gia, bỗng dưng tôi chợt nhớ lại những mục tiêu tôi đã đề ra trước khi lên cấp 3: sẽ năng nổ hơn, làm những gì mình thích, kết thân với nhiều người và sống hết mình với 3 năm học cấp 3 (còn được gọi là 3 năm đẹp nhất của tuổi học trò).

Vì thế tôi quyết định sẽ thực hiện từng mục tiêu một và bắt đầu từ cái nhỏ nhất. Tuy nhiên nghĩ thì dễ nhưng thực hiện không hề đơn giản. Những ngày đầu luyện tập với lớp tôi vẫn chưa thể hòa đồng được cho đến khi một bạn nào đó đến bắt chuyện cùng tôi, chúng tôi nói chuyện một lúc và tôi cảm thấy thoải mái hơn. Sau bữa đó tôi biết thêm được nhiều bạn hơn. Tiết mục đã chuẩn bị xong thế nhưng tôi vẫn lo lắng. Nhưng rồi chính sự nhiệt tình của các anh chị, thầy cô đã thổi bay đi tất cả. Ngồi xem các tiết mục diễn ra trong buổi “Chào đón học sinh lớp 10” mà tôi quên mất sự lo lắng. Ôi các anh chị câu lạc bộ dễ thương biết bao, cho tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tôi cảm thấy các tiết mục còn hay hơn cả buổi ca nhạc của các ca sĩ nổi tiếng. Nhìn các anh chị với lòng ngưỡng mộ tôi ước gì mình cũng có thể như vậy. Tôi quay sang hỏi cô chủ nhiệm: “Cô ơi! Tại sao mấy anh chị có thể tự tin được như vậy” , tới bây giờ tôi vẫn không quên  được câu nói ấy: “Từ từ con cũng sẽ được như vậy thôi!”. Tôi lại suy nghĩ: “Điều đó là không thể nào”. Tôi vẫn say sưa ngắm nhìn các anh chị mà không biết đã tới tiết mục của lớp. Lúc này đây, cảm giác lo lắng bỗng nhiên trở lại. Tim tôi như muốn bay vọt ra ngoài cho đến khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, tôi dần đung đưa theo điệu nhạc và diễn như những gì đã chuẩn bị từ trước. Nhưng thật không may, có chút lỗi kĩ thuật trong tiết mục của chúng tôi, nhạc bỗng nhiên dừng lại, lúc đó tôi chỉ biết trơ người , mắt tôi rưng rưng như muốn khóc théc lên. Giữa không gian yên lặng ấy, một giọng nói quen thuộc vọng lên:” Tiếp đi các con! Không có gì hết , cứ diễn như những gì đã tập”. Rồi những tràn vỗ tay, reo hò từ phía dưới sân khấu vang lên. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô chủ nhiệm và quay sang nhìn các bạn, chúng tôi tiếp tục hát theo tiếng vỗ tay của mọi người. Cuối cùng tiết mục của lớp tôi cũng xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi mỉm cười và lúc này đây tôi chỉ muốn hét lên:’’ Cảm ơn mọi người rất nhiều’’. Thế đó, sự khởi đầu tuy không được hoàn hảo như tôi muốn nhưng tôi rất hài lòng với kết quả đạt được.  Tôi đã chiến thắng bản thân, vượt qua rào cản của sự rụt rè , nhút nhát. Và đến giờ đây, tôi như trưởng thành hơn rất nhiều, tôi đã tham gia rất nhiều các hoạt động của trường của lớp, cống hiến sức mình cho năm đầu tiên tại trường THTH, tôi đã thực hiện được các ước mơ tưởng chừng không thề đạt được của mình: tôi đã được đứng trên sân khấu hát hết mình , tôi đã có được những người bạn mới vô cùng đáng yêu, tôi đã có một tình yêu tuổi học trò tuyệt đẹp…. Cảm ơn THTH đã giúp tôi sống thật với chính mình và cho tôi cơ hội để làm những điều mình thích.  Ngôi trường bây giờ không còn lạ lẫm như ngày nào, THTH từ lâu đã là mái nhà thứ hai trong lòng tôi. Tôi yêu THTH , yêu con đường dài lê thê từ bãi giữ xe vào trường, yêu những hàng cây ghế đá và yêu lắm những người nơi đây. Đến bây giờ câu nói của tôi vẫn không thay đổi :’’ Tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng khi chọn THTH “.

Tên: Nguyễn Yến Hạnh Duyên

Lớp : 11.2

Nguồn hình ảnh: câu lạc bô Chuồn Chuồn Tre

 
ĐÊM CUỐI CÙNG - 11.3 PDF. In Email
Thứ hai, 03 Tháng 10 2016 09:09

ĐÊM CUỐI CÙNG

Hãy dành thời gian cho mọi người quanh

mình – cho dù đó là một việc nhỏ nhoi.

Hãy làm điều mà bạn chẳng được hưởng lợi

lộc gì ngoài đặc quyền làm điều đó.

 

- Albert Schweitzer

Cụ ơi, con trai cụ đến rồi đây.- Cô y tá khẽ gọi cụ già.

Phải gọi đến mấy lần ông lão mới khó nhọc mở mắt ra. Đêm qua, ông được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê do trụy tim và sau khi cấp cứu, ông cũng chỉ tỉnh lại phần nào. Ông loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một thanh niên trong bộ quân phục lính thủy đang đứng cạnh giường mình.

Ông lão đưa tay ra cầm lấy tay chàng trai. Những ngón tay rắn rỏi của anh lính siết nhẹ bàn tay mềm rũ không còn chút sinh khí ấy. Cô y tá mang đến một chiếc ghế để người lính ngồi với cha mình.

Suốt đêm, anh lẳng lặng ngồi trong căn phòng ánh sáng tù mù, nắm tay ông lão và nói với ông những lời động viên. Ông lão hấp hối nằm yên, không nói gì, nhưng tay ông vẫn không rời bàn tay chàng trai. Mặc những tiếng rì rì của bình ôxy, tiếng rên rỉ của các bệnh nhân khác và tiếng bước chân của các y tá trực đêm ra vào phòng, anh lính vẫn ngồi ngay ngắn bên ông lão.

Cô y tá, thỉnh thoảng ghé vào thăm nom các bệnh nhân, luôn bắt gặp anh lính trẻ thì thầm những lời an ủi vào tai ông. Nhiều lần, cô chủ ý nhắc anh chợp mắt một lát, nhưng anh đều từ chối.

Gần sáng, ông lão trút hơi thở cuối cùng. Người lính cẩn thận đặt bàn tay lạnh lẽo của ông lên giường và bước ra ngoài tìm cô y tá. Anh ngồi đợi trong lúc cô chuyển thi hài ông lão xuống nhà xác và làm những thủ tục cần thiết. Khi quay lại, cô y tá ngỏ lời chia buồn với anh, nhưng khi cô chưa dứt lời, anh đã ngắt ngang hỏi:

- Ông cụ này là ai vậy?

Cô y tá giật mình.

- Ông cụ là cha anh mà!

- Không phải đâu. Ông cụ ấy đâu phải là cha tôi. Tôi chưa gặp ông bao giờ cả.

- Vậy sao anh không nói khi tôi đưa anh đến gặp ông?

- Tôi biết là có sự nhầm lẫn từ người cấp phép cho tôi về nhà. Tôi nghĩ có lẽ con trai ông cụ và tôi trùng tên, trùng quê quán và có số quân giống nhau, do đó người ta mới nhầm như vậy. – Người lính giải thích. – Ông cụ rất muốn gặp con trai mình mà anh ấy lại không có mặt ở đây. Khi đến bên ông cụ tôi nhận ra là cụ đã yếu đến mức không còn phân biệt được tôi với con trai cụ nữa. Biết là ông rất cần có ai đó bên cạnh, nên tôi đã quyết định ở lại.

Trích -Hạt giống tâm hồn- Sưu tầm 11.3

 
MÙA THU - 12.4 PDF. In Email
Thứ hai, 03 Tháng 10 2016 09:07

CẢM NHẬN MÙA THU

(SƯU TẦM)

Khi chiếc lá ngả màu vàng úa, làn gió khẽ mơn man đổ mùa xô nghiêng trên vai, khi những con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt, lòng chợt buồn man mác khi nhớ về những điều đã qua nghĩa là thu đã về.

Trời thật xanh và nắng thật nhạt nhưng cũng đủ để nhận thấy sự tồn tại của nắng. Sẽ không có gì khoan khoái bằng cảm giác đi trong tiết trời se lạnh, trên con đường dài ngun ngút hai hàng cây và lắng tai nghe tiếng lá vàng xào xạc dưới chân. Thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ thổi qua nựng nhẹ các cánh hoa cúc vàng bên đường như thầm khen cho vẻ đẹp bình dị của loài hoa có hương thơm rất nhẹ này. Đó là những gì tôi tưởng tượng ra và thường thấy trong các giấc mơ của mình

 

Theo tháng năm, tôi lớn lên và đi học đại học. Những năm tháng lăn lộn ở giảng đường cùng vô vàn những kỳ thi. Và sau những kỳ thi là giấc mơ – Giấc mơ của tôi luôn là những quyển sách dày cộp với những ghi chú chi chít và đường gạch bằng bút dạ quang xanh đỏ.

Rồi tôi cũng ra trường, đi làm, không còn bị điểm số ám ảnh nữa, nhưng luôn có cái gì đó làm tôi không có mấy khi được mơ tiếp những giấc mơ mùa thu bỏ dở. Thậm chí có lúc tôi không còn nhớ mình thích mùa thi đến thế nào.

Trời xanh lắm, xanh ơi là xanh nhưng không phải là xanh lè như cái kiểu tôi hay nói chuyện. Nắng cũng rất vàng nhưng lại cũng rất dịu. Cây cối vừa thay chiếc áo mới, chiếc áo vàng điểm hoa đỏ - nhìn đẹp cứ như những cô gái mười tám đôi mươi. Đẹp tới mức gió không nỡ lay động mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về vừa đủ tạo ra những âm thanh xào xạc vui tai và đem hương lá khô thoảng nhẹ khắp không gian.

Tôi cũng không biết là mùa thu ở đây đẹp hơn hay mùa thu trong mơ của tôi đẹp hơn. Nhưng tôi đã ngồi liên tục hàng giờ trong công viên, qua nhiều ngày liên tiếp để đắm mình trong sắc thu, trời thu và để nghe tiếng vọng của mùa thu, hương thơm và hơi thở của mùa thu.

(Theo Hoa Học Trò)

 
«Bắt đầuLùi12345678910Tiếp theoCuối»

Trang 3 trong tổng số 11


 Tin mới: 

Ra quân đội tuyển học sinh giỏi TP 2019

Ngày 4 – 03 – 2019, Trường trung học Thực hành ĐHSP đã có buổi họp mặt các học sinh giỏi trong đội tuyển HSG cấp TP trước ngày ra quân (đội tuyển Trường THTH gồm 106 thành viên gồm các môn Toán, Lý, Hóa, Sinh, Địa lí, Văn, Anh). Kỳ thi học sinh giỏi cấp TP năm 2019 được tổ chức tại Trường THPT chuyên Lê Hồng Phong, Trường THPT Trưng Vương, Trường THPT Bùi Thị Xuân. Đến dự có...

Kết quả cuộc thi thiết kế logo chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập Trường THTH ĐHSP TP.HCM

Kết quả cuộc thi thiết kế logo chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập Trường THTH ĐHSP TP.HCM STT Tên Lớp Giải 1 Lương Tiểu Vy 10CT Nhất 2 Văn Bội Hân 12CT Nhì 3 Văn Bội Hân 12CT Ba 4 Huỳnh Thiên Kim 10CT KK 5 Đào Võ Minh...
 

 Đang truy cập: 

Hiện có 1356 khách Trực tuyến

 Weblink 

 Truy Cập