French (Fr)简体中文English (United Kingdom)

Trường Trung học Thực Hành-Khối chuyên ĐHSP
“Nâng cao chất lượng giáo dục toàn diện; phát triển giáo dục mũi nhọn; rèn luyện năng lực vận dụng sáng tạo của học sinh vào thực tiễn cuộc sống”
  
Bài viết cộng tác
Nhật ký của Mẹ PDF. In Email
Thứ ba, 29 Tháng 9 2015 08:00

 

Họ và tên: Trần Ngọc Ánh Linh

Lớp: 11CV

Trường: Trung học Thực hành Đại học Sư phạm

Nhật ký của Mẹ

Tùng… tùng … tùng

Tiếng trống vang lên như xóa tan bầu không khí im lặng của trường, học sinh đổ nhau ra sân như đàn ong vỡ tổ, ai nấy đều vui cười tíu tít. Có đám bạn thì chạy xe vội vã để kịp giờ học thêm, có người lại ngồi ghế đá sân trường chờ gia đình đến đón, cũng có bạn ra trạm xe buýt gần trường để đón xe. Đó là cảnh tượng hầu như mỗi ngày ở trường Phổ thông tôi đang học lúc về chiều.

Đi đến giữa sân, đột nhiên có ai đó vỗ vào lưng khiến tôi giật mình:

- Linh, hôm nay đi uống nước với Hoàng và mọi người nhé?

Đó là Hoàng, người bạn thân của tôi. Chúng tôi từng học cùng lớp Tiểu học lẫn Trung học nhưng ở Phổ thông chỉ là cùng trường. Cậu ấy là học khá giỏi lại rất hòa đồng nên ai cũng yêu mến cả.

- Xin lỗi nhé, Linh có nhiều việc tối nay quá, hôm nay cũng phải đi làm thêm nữa.

- Lúc nào cũng vậy, Hoàng không ép nhưng đừng làm việc quá sức để ảnh hưởng sức khỏe nhé! - vừa nói Hoàng vừa xoa nhẹ đầu tôi.

Tôi là Linh, một đứa học sinh Phổ thông bình thường, học hành thì tương đối tốt. Tuy nhiên tôi không được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc hay khá giả như Hoàng và bao người bạn cùng trang lứa. Ba tôi mất lúc tôi còn khá nhỏ, tôi không có ký ức rõ ràng về ông ấy nhiều lắm. Hiện tại tôi đang sống với mẹ và tôi không muốn dựa dẫm vào bà ấy quá nhiều cho nên tôi đã kiếm các công việc làm thêm mỗi tối để có tiền đóng học phí. Có lẽ chính vì vậy mà hầu như khi Hoàng hay ai đó trong lớp rủ rê đi chơi một lát đâu đó sau giờ học thì tôi không bao giờ đi được.

Tôi đạp xe về nhà như mọi hôm, khí trời khá nóng bức dù đã là chiếu tối. Hình như trong gió đã có mùi của đêm hè bởi cái hương đêm ấy se se lạnh nhưng lại cho ta cái cảm giác náo nức, nồng ấm trong lòng vì hè thường là mùa của lễ hội. Nhưng trước khi tận hưởng những ngày tháng lễ hội hè vui vẻ ấy, đám học sinh chúng tôi phải hoàn thành bài kiểm tra cuối kì vào giữa tháng tư này.

Về đến nhà, tôi để cặp lên bàn học, rồi vội đi tắm và ăn tối. Trong lúc loay hoay dưới bếp để chuẩn bị bữa ăn, tiếng ai đó ngoài cửa vọng vào:

- Mẹ về rồi!

Tôi im lặng không nói gì, cũng chỉ như mọi ngày. Mẹ tôi là một nhân viên dọn dẹp ở một công ty khá lớn, tôi với mẹ thực sự không hiểu nhau mấy dù sống cùng nhau. Nhưng có một điều đặc biệt hơn cả đó là mẹ tôi không hề có con mắt trái. Có thể ai đó không tin nhưng đó là sự thật, mẹ tôi bảo đó khiếm khuyết bẩm sinh. Chính vì lí do đó mà tôi không bao giờ để mẹ tôi gặp bạn bè trong lớp hay những người tôi quen bởi một lí do đơn giản là tôi cảm thấy xấu hổ trước mọi người. Kể cả lúc đi họp phụ huynh, tôi đều bảo mẹ viết giấy ủy quyền để mẹ của Hoàng họp thay với lí do là mẹ tôi cần đi làm đều đặn. Có lẽ chỉ có Hoàng biết rõ về hoàn cảnh gia đình tôi, cậu ấy cũng đã từng khuyên tôi rất nhiều lần là nên chăm sóc mẹ nhiều hơn. Tôi luôn phớt lờ chúng, tôi không muốn họ thương hại hay nhìn thấy gia đình tôi như thế và tôi không muốn có một người mẹ như thế.

Cơm vừa chín, tôi dọn lên bàn ăn còn mẹ tôi thì vội rửa tay và ngồi lên bàn. Tôi bới cơm vào bát của mình và thưởng thức thức ăn trên bàn. Tôi không bao giờ bới cơm cho mẹ có lẽ đơn giản vì tôi không thích làm thế.

_ Con đi học vui chứ? – mẹ tôi đột nhiên hỏi

_ Chuyện ở lớp con, mẹ không cần quan tâm. – tôi trả lời với giọng bực bội và gay gắt.

Nói rồi mẹ tôi cũng im lặng không nói gì thêm nữa, nhưng hình như trong mắt mẹ tôi có cái gì đó nghẹn ngào. Tôi không ghét mẹ nhưng tôi không muốn có một người mẹ không được lành lặn như người khác. Có lẽ mẹ hãy trách sao cuộc sống lại không có mẹ một cặp mắt đầy đủ.

Một lát sau khi đã ăn tối và xong xuôi việc nhà, tôi lôi bài tập ở lớp ra và làm những gì có thể. Công việc của tôi là bán hàng cho một cửa hàng bánh mì khá lớn, vì họ bán hầu như tới khuya và có khi là suốt đêm nên tôi về nhà khá trễ vào mỗi tối.

Thời gian trôi nhanh như thổi, chỉ còn một tuần nữa là tôi chính thức bước vào kì thi cuối kì. Bài vở dường như trở nên nhiều hơn khiến tôi không thể hoàn thành nhanh để có thể đi làm. Chính vì vậy mà tôi thường học bài tới khuya suốt mấy ngày. Trước khi thi một ngày, khi về đến nhà thì đột nhiên ai đó đã quét dọn sạch sẽ nhà cửa. Bước vào bếp, mùi thức ăn thơm phức khiến tôi liền chạy lại bàn ăn ngay. Tôi thấy có mẩu giấy nhỏ trên bàn, vội mở ra xem

“Hôm nay mẹ phải ở lại làm thêm vì công ty có thanh tra trong hai ngày, công ty cần giữ vệ sinh tốt vì thế mà sáng mai mẹ mới về . À mẹ đã dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm tối rồi, con chỉ cần thoải mái để ôn bài tốt rồi ngủ sớm nhé. Chúc con thi tốt!”

Những dòng chữ như trao cho tôi một cái gì đó lạ lắm mà tôi chẳng thế diễn tả hết bằng lời. Có cảm giác ai đó đã cho tôi thêm động lực để phấn đấu, cảm thấy được sự quan tâm từ mẹ. Nhưng lúc nào trong tâm trí tôi vẫn hiện diện lên là một người mẹ khuyết mất con mắt trái. Hình ảnh đó như ám ảnh trong tâm trí tôi hơn bao giờ hết.

Nói rồi tôi ngồi vào bàn ăn và thưởng thức những món ăn mẹ nấu. Đã lâu rồi tôi không có cái cảm giác ấm áp như thế, tất cả món đều đúng với sở thích của tôi. Giá như mẹ tôi có một cặp mắt lành lặn như bao người, giá như gia đình tôi khá giả hơn một chút, giá như tôi có thể tự hào với bạn bè về mẹ, giá như … Có lẽ trong tận đáy lòng tình yêu thương của mẹ khiến tôi cảm thấy vui nhưng rồi lại chợt buồn vì tôi chẳng thể chia sẻ niềm vui ấy với ai, đặc biệt là với bạn bè khi nói về người mẹ bị mù một con mắt.

Một lát sau tôi vào bàn ôn bài có lẽ do suốt mấy ngày qua tôi không ngủ đủ giấc nên khiến cơ thể mệt mỏi. Tôi thiếp đi lúc nào không biết, gió đêm nhẹ thôi khiến lòng người trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu. Nó làm con người ta trút được cái áp lực, cái lo lắng vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí.

Sáng hôm sau, tôi choàng mình tỉnh dậy trong cái nắng tinh mơ buổi sáng. Tôi nhìn ngó một lúc, chẳng có ai ở nhà, chắc mẹ tôi lại đi làm. Cũng còn khá sớm và chiếc đồng hồ báo thức chưa kịp kêu thì tôi đã thức dậy. Rồi đột nhiên cái chăn trên vai tôi rớt xuống đất khi tôi đứng lên. Tôi tự hỏi “Hôm qua rõ ràng mình ngủ thiếp đi và chẳng có ai ở nhà, sao cái chăn lại ở đây?”. Vội nhìn lên bàn học, tôi lại thấy có một mẫu giấy nhỏ “Con thi thật tốt nhé! – mẹ”. Lúc ấy tôi mới biết là hôm qua mẹ có về nhà, chắc mẹ lo tôi sẽ không khóa cửa đàng hoàng, trong mắt của mẹ tôi lúc nào cũng chỉ là đứa con nít. Chỉ là cái đứa chẳng thể làm nên việc gì và lúc nào mẹ cũng lo lắng đến thái quá khiến tôi phát bực.

Tôi soạn ba lô và kiểm tra thật kĩ để đến trường. Đây là một kì thi quan trọng nên tôi phải cố gắng hết sức. Bước tới cửa phòng thi, tôi vội vã đế ba lô bên ngoài và lấy những gì cần thiết. Môn đầu tiên là môn Toán  nhưng không biết lí do vì sao, tôi lục tung cả chiếc ba lô mà chả thấy máy tính đâu cả. Tôi hoảng hốt, và chả biết làm thế nào, thi Toán mà không có máy tính? “Làm sao có thể làm đúng và kịp thời gian kia chứ”, tôi tự nhủ trong hoang mang tột độ. Nhưng rồi tôi cũng bước vào phòng thi, trong đầu tôi không thế nhớ bất cứ thứ gì, tôi cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết, chưa kể sau đó tôi phải thi Hóa.

Trước giờ thi chỉ độ khoảng mười lăm phút, tôi nghe tiếng thầy Giám thị gọi vọng vào phòng:

_ Học sinh Trần Nguyễn Thùy Linh lớp 11A2 có phụ huynh cần gặp.

Nghe thế tôi liền vội vã chạy ra nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, tôi chưa bước ra cửa lớp thì đã thấy bóng dáng của mẹ.

_ Con để quên máy tính, cũng may mẹ đến kịp lúc! – mẹ tôi nói với tâm trạng lo lắng chẳng thua gì tôi.

Tôi cảm thấy vừa mừng nhưng cũng vừa bực dọc. Tôi không muốn mẹ đến trường chút nào, mọi người sẽ nói như thế nào khi thấy đôi mắt mẹ tôi như thế? Cả các bạn trong phòng thi sẽ nhìn tôi với đôi mắt thương hại thế nào?

_ Con cảm ơn, mẹ về được rồi!

Tôi vội bước vào phòng trong khi mẹ định nói gì đó nhưng rồi nghẹn lại. Tiếng trống bắt đầu làm bài vang lên lúc ấy. Tôi bắt đầu với bài thi mà không nghĩ ngợi gì nữa cả.

Chiều tôi về đến nhà với tâm trạng khá ổn, cũng thật may mắn vì tôi làm bài khá tốt. Mẹ tôi từ nhà bước ra với vẻ mặt tươi cười:

_ Con làm bài tốt chứ?

_ Tại sao hôm nay mẹ lại đến trường? Con đã bảo mẹ bao nhiêu lần rồi, con không muốn thầy cô hay bạn bè nhìn thấy mẹ? – tôi nói với vẻ khó chịu đồng thời con khá lớn tiếng.

_ Mẹ chỉ muốn đem máy tính đến để con thi, mẹ… mẹ không nghĩ là gây khó chịu với con như thế!

_ Chuyện của con, con không cần mẹ quan tâm.

Nói rồi tôi bỏ ra ngoài. Tôi đạp xe vòng vòng đâu đấy để bình tĩnh lại. Tôi đã rất vui mừng khi mẹ mang chiếc máy tính đến, tôi có thể làm bài tốt là nhờ mẹ nhưng… tại sao tôi lại cảm thấy bực bội đến lạ thường. Tôi có thể là đứa ngang bướng, ít khi nghe lời ai. Tôi luôn quan tâm đến việc người khác nhìn mình như thế nào, tôi luôn muốn trong mắt mọi người tôi có một cái nhìn tốt đẹp. Bởi lẽ chính vì mẹ không có con mắt trái mà tôi không thể hãnh diện khi nói về mẹ mình. Tôi cảm thấy đó là sự xấu hổ, tủi thân trước những người khác. Hàng trăm câu hỏi, hàng trăm những lí do cứ đặt ra, nó chỉ khiến tôi rơi vào một cái hố sâu không có lối thoát.

Vài ngày sau đó, tôi không nói với mẹ tiếng nào. Không khí ở nhà dường như trở nên u ám hơn bao giờ hết. Mỗi lần về nhà, tôi cảm giác như bước vào một thế giới mà ở đó tôi không hề có niềm vui.

Ở trường đang có một cuộc thi về chủ đề Văn hóa xã hội, mỗi nhóm thi khoảng tám học sinh để thực hiện một dự án nhỏ. Nhóm tôi có cả Hoàng, chúng tôi quyết định đến nhà một thành viên trong nhóm để thực hiện dự án. Tuy nhiên không thể ngờ rằng trong lúc bốc thăm chọn đến nhà ai, thì tôi lại là người bốc trúng phiếu bị đánh dấu. Chính vì vậy mà cả nhóm đã đến nhà tôi vào hôm chủ nhật. Thật may vì hôm ấy không phải ngày nghỉ của mẹ nên tôi có thể cho các bạn đến chơi đến chiều.

_ Hôm nay mẹ Linh không có ở nhà à? – Hoàng chợt hỏi tôi

Tôi lắc đầu, có lẽ Hoàng cũng biết mẹ đang đi làm.

_ Linh à, mình chưa thấy mẹ Linh bao giờ cả? – Quang hỏi tôi

_ Đúng đó, lần lần họp phụ huynh đầu năm và cả học kì một cũng không thấy mẹ Linh đi họp? Có chuyện gì sao? – Quỳnh Lam cũng vội vàng hỏi tôi

Tôi muốn mọi người tập trung vào dự án, cũng không muốn họ nhắc về vấn đề này. Tôi vội đánh trống lãng sang chuyện khác để mọi người đừng suy nghĩ đến nữa.

_ Mọi người chỗ này mình còn sai sót nhiều, nên cân nhặc chỉnh sửa lại cho phù hợp một chút nha. – tôi nói mặt cười trừ cho qua chuyện.

Một lúc sau đó, trong khi cả đám chúng tôi đang tập trung thì đột nhiên ai đó mở cửa bước vào, đó là bóng dáng quen thuộc của mẹ tôi, tôi sững sờ. Rõ ràng là giờ mới buổi trưa chiều, sao mẹ tôi lại về đúng lúc này kia chứ?

_ Bạn con đến chơi à Linh ?

Tôi vẫn đứng yên và vẫn chưa hết ngỡ ngàng, bao công sức lâu nay tôi luôn giữ gìn những ánh nhìn của bạn bè về tôi đã mất hết.

_ Cô là mẹ Linh ạ? – Huyền Phương vội lên tiếng.

_ Hôm bữa cháu thấy cô đến lớp đưa máy tính cho Linh nhưng cháu không dám chắc cô là mẹ cậu ấy!

_ Mắt trái của cô, nó …

Chưa đợi Lam dứt câu, tôi đã vội ngắt lời:

_ Các cậu về đi, hôm nay vậy là đủ rồi.

_ Nhưng… nhưng – mọi người cùng đồng thanh

_ Mình bảo mọi người về đi, chúng ta sẽ tiếp tục sau. – giọng tôi trở nên gay gắt hơn

Mọi người vôi dọn hết tài liệu rồi ra về, riêng Hoảng thì nhìn tôi với đôi mắt rất lạ. Có điều gì đó mà Hoàng muốn nói với tôi nhưng lại không thành lời được. Tôi có cảm giác khó chịu đến lạ lùng, nó khiến tôi trở nên cáu gắt và không ý thức được lời nói của mình. Rồi tất cả bạn tôi cũng ra về hết, chỉ còn tôi và mẹ ở nhà.

_ Tại sao mẹ về không nói con biết, mẹ có biết là chỉ vì mẹ mà… mà…

_ Sao con lại nói thế, mẹ không biết có bạn con ở nhà. Con cũng chưa từng chia sẻ gì với mẹ về bạn bè và trường lớp cả. Con có những người bạn dễ thương thất đấy! – mẹ tôi cười và nói.

_ Nhưng họ sẽ nghĩ con như thế nào khi nhìn thấy mẹ, họ sẽ nhìn con với đôi mắt thương hại mẹ có biết không?

_ Mẹ và con không làm gì sai trái cả, tại sao họ lại thương hại con chứ?

_ Chỉ vì… chỉ vì con có một người mẹ không hoàn hảo, vì mẹ không hề có… có được đôi mắt lành lặn như người khác, vì gia đình mình không… không khá giả như họ.

Tôi nói trong nghẹn ngào tiếng khóc rồi bỏ chạy ra ngoài. Trời bỗng chốc tối sầm lại dù mới về chiều, những cơn gió thổi một cách lạnh lẽo, vô hồn. Trời đổ mưa to, to lắm nhưng thể tiếng lòng tôi đang rối bời và đầy giống tố. Tôi luôn mơ ước có một gia đình tốt hơn thì có gì là sai, tôi luôn muốn có một người mẹ hoàn hảo thì có gì là không đúng? Tôi bước đi trong mưa thất thần, lúc đi qua con đường lớn có gì đó lao tới rất nhanh, ánh đèn khiến tôi chói mắt và chả thấy được gì. Một chiếc xe đang lao tới, lao tới với tốc độ rất nhanh. Chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã bị đẩy sang bên đường, vội tỉnh dậy và người đã thế chỗ của tôi chính là… Mẹ

Tôi vội vàng chạy lại bên cạnh mẹ, đầu mẹ chảy máu rất nhiều, chiếc xe thì vội lao đi mất, tôi như khủng hoảng. Tôi cố lay mẹ xem thế nào, cổ họng tôi nghẹn lại, tôi không thể nói nên lời

_ Mẹ… mẹ… mẹ có sao không mẹ? Mẹ ơi… mẹ đừng bỏ con. Mẹ… Mẹ…

Mẹ tôi tay run run một cách yếu ớt nắm lấy tay tôi và cố gắng nói

_ Con đối xử với… với mẹ ra sao cũng… được. Mẹ chấp nhận… hết. Phải cố gắng… học tốt. Mẹ yêu con… nhiều… lắm – nói rồi mẹ buông tay, mắt nhắm tịt lại, tôi dường như đông cứng người và nước mắt chảy một cách vô thức. Nó cứ tuôn trào không dừng

_ Mẹ, mẹ ơi.Mẹ – tôi la thật lớn nhưng trong cái tiếng mưa tầm tã ấy, không ai nghe thấy tiếng la ấy cả

Đó là tiếng la của sự hối hận, sự nuối tiếc, sự kinh hoàng hay cũng là sự đau khổ.

Sau đó Hoàng đã chạy đến tìm tôi và mẹ và giúp đưa mẹ đến bệnh viện nhưng mọi thứ đã muộn màng. Mẹ tôi do mất quá nhiều máu và chấn thương quá nặng nên đã qua đời. Vài ngày sau đó họ hàng bên ngoại và cả bên nội giúp tôi chuẩn bị đám tang của mẹ. Hoàng và các bạn cũng đã an ủi để giúp tôi vượt qua cú sốc ấy. Tôi về nhà để soạn lại những đồ dùng và quần áo của mẹ. Trong ngăn tủ nhỏ đầu giường, tôi thấy có một cuốn số nhỏ, hình như là sổ thu chi gì đó của mẹ. Vội lật mấy trang ra xem, tôi thấy từng dòng chữ mẹ nắn nót

“Còn sáu tháng nữa là con yêu của mẹ chào đời rồi, mẹ và ba con đều rất vui, niềm vui không thể tả hết”

Hóa ra đây là cuốn nhật kí của mẹ, hằng đêm tôi cũng thường thấy mẹ hay ngồi vào bàn và cắm cúi viết gì đấy thì ra là viết nhật kí. Tôi vội mở tiếp các trang khác xem thế nào, mẹ hầu như ghi lại quá trình mang thai tôi thế nào. Đến trang giấy kia, những dòng chữ dường như khiến tôi không rời mắt

“Mẹ thật sự buồn khi con không có được đôi mắt lành lặn như bao người khác. Bác sĩ nói rất hiếm khi có trường hợp không có con mắt trái như con. Nhưng con yên tâm nhé, mẹ sẽ tìm cách cho con có đôi mắt như mọi người.”

“Trong lúc đi tìm người hiến mắt cho con, ba con bị tai nạn, mẹ buồn lắm nhưng mỗi khi thấy con cười mẹ như có thêm động lực để sống, mẹ và ba dành hết tình yêu cho con, mong con có được một cuộc sống hạnh phúc. Mẹ tin ba cũng mong con được vui và hai mẹ con ta sống tốt”

“Con cũng đã 3 tuổi, mẹ quyết định phẫu thuật đôi mắt mình để cây ghép cho con. Mẹ có thể khiếm khuyết nhưng mẹ muốn con của mẹ phải thật lành lặn, phải thật hạnh phúc. Mẹ vui khi bị mất đi con mắt ấy vì nó đã dành cho đứa con yêu quý của mẹ, hi vọng con luôn nhớ mẹ và ba vẫn mãi bên con”

Những dòng nhật kí mà mẹ tôi ghi khiến tôi như cảm thấy tội lỗi hơn. Những giọt nước mắt cứ rơi trên những dòng chữ viết, có lẽ nó là thứ giúp tôi nhớ đến mẹ nhiều hơn bao giờ hết. Cả ba, ba cũng hi sinh chỉ mong cho tôi được toàn vẹn như bao người, những dấng sinh thành ấy đã hi sinh cho tôi vì tôi mà làm mọi thứ.

Tôi đã từng là đứa trẻ khiếm khuyết, chính mẹ, người mà tôi đã xấu hổ vì không lành lặn như bao người lại là người trao cho tôi cuộc sống hạnh phúc như hiện tại. Mẹ đã hi sinh con mắt của chính mình để tôi có thể lành lặn như bao người. Ấy thế tôi lại xấu hổ về điều ấy, xấu hổ chỉ vì mẹ không như bao người khác. Mẹ đã luôn quan tâm, lo lắng cho tôi cho dù tôi ở đâu. Vẫn luôn trao cho tôi động lực, trao cho tôi những tình yêu mà có lẽ không ai trên Thế giới có. Chỉ có mẹ mới đem lại cho tôi một cuộc sống tốt, tại sao tôi lại có suy nghĩ rằng mẹ không xứng đáng là mẹ tôi, tại sao tôi lại không hãnh diện vì tôi có một người mẹ tuyệt vời đến vậy. Một người mẹ tảo tần vì con, một người mẹ quên thân mình, một người mẹ yêu con tha thiết.

Giá như thời gian có thể quay lại, giá như tôi đừng nghĩ xấu về mẹ, giá như tôi có thể làm gì đó cho mẹ, giá như … Chỉ vì sự ương bướng, bất hiếu và vô lễ của tôi mà mẹ đã ra đi mãi mãi. Tôi biết trên bầu trơi đêm ấy, ngôi sao tỏa sáng nhất chính là mẹ, mẹ luôn dõi theo tôi, tỏa sáng con đường đúng đắn để tôi đi. Có rất nhiều nơi ta ta đi đến nhưng chỉ có duy nhất một nơi gọi là nhà đó là nơi có mẹ, có gia đình. Thiên đường của những đứa trẻ là trong vòng tay của mẹ, của cha, trong tình yêu thương, quan tâm và chăm sóc. Có mẹ thì cuộc đời ta mới trọn vẹn, tôi cảm ơn thượng đế đã cho tôi một người mẹ vĩ đại như thế.

Nhật kí của mẹ sẽ là niềm tin, nơi dựa cho con nhìn lại những giây phút mẹ bên con, cho con nhìn lại những ngày tháng quý giá được yêu mẹ và cho con nhìn lại tội lỗi mà con gây ra. Nếu con có thể nói lời cuối cùng với mẹ, thì con chỉ muốn nói:

“Mẹ ơi con xin lỗi. Con cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ làm cho con. Con yêu mẹ rất nhiều, mẹ ơi!”

 
CÀ PHÊ VÀ TÁCH PDF. In Email
Thứ ba, 29 Tháng 9 2015 07:53

 

CÀ PHÊ VÀ TÁCH

Một nhóm bạn học nay đã thành đạt rủ nhau về thăm Thầy cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người Thầy vào bếp lấy cà phê mời học trò cũ của mình. Ông đem ra rất nhiều những chiếc tách khác loại: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc thì bằng pha lê, một vài chiếc trông rất đơn sơ, vài chiếc đắt tiền, vài chiếc khác lại được chế tác cực kỳ tinh xảo. Người Thầy bảo những “người thành đạt” tự chọn tách và rót cà phê cho mình.

Sau khi mỗi ngươi đều đã có một tách cà phê, người Thầy đáng kính mới bắt đầu từ tốn:

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: ai cũng chọn những chiếc tách đắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách nhựa giá rẻ cả. Có lẽ các em sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn cơn của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Các em à, những chiếc tách kia đâu có làm ảnh hưởng đến chất lượng của cà phê. Tất cả những gì các em cần là cà phê chứ không phải tách. Thế mà thường thì các em chỉ là kiếm những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc, và địa vị xã hội chính là những chiếc tách và những “chiếc tách” này không hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi do cứ mãi để ý vào những “chiếc tách hư danh” mà chúng ta bỏ lỡ việc hưởng thụ cuộc sống. Món quà mà Thượng đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phải tách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.

 

 
NHỚ TRƯỜNG PDF. In Email
Thứ ba, 29 Tháng 9 2015 07:53

 

NHỚ TRƯỜNG…

NGUYỄN LÊ TRINH NHI – 10CA (THTH – ĐHSP)

Nắng hạ ơi, ngày ấy

Sao bỗng thấy mắt cay,

Chậm bước chân, nhìn lại

Phượng trên cành lay lay…

 

Nhịp chân bước vội vàng,

Tiếng chuông trường ngân vang.

Thời đi học sao mãi

Làm nỗi nhớ mênh mang.

 

Lời thương xin nhắn gởi

Để buồn này được vơi,

Mai này xin gặp lại

Tạm biệt nhé, bạn ơi!

 
Mưa Tháng 9 PDF. In Email
Thứ ba, 29 Tháng 9 2015 07:52

Mưa Tháng 9...

Sài gòn mưa nắng thất thường, trời vừa nắng gắt rực trời mới đấy ấy thế mà mưa ào xuống lúc nào không hay. Bất chợt, đến đó rồi lại đi đó, như những ngày mưa Sài Gòn …

Mưa tháng 9, chợt đến sau bao nhiêu  sự xô bồ của những ngày hè vội vã, tấp nập như nhắc nhở con người ta dừng chân và sống chậm lại để nhìn, để nhớ, để thương.

Mưa tháng 9 – tuổi thơ là những ngày vô tư chơi đùa dưới cơn mưa cùng đứa bạn,  là những ngày dầm mưa chạy thật nhanh từ trường về nhà để được thưởng thức hơi nóng ấm áp từ mâm cơm gia đình. Chắc cũng đã lâu lắm rồi kể từ ngày ấy… Cái bộn bề của cuộc sống  khiến con người ta có thể thản nhiên dừng chân bên vệ đường chờ cho mưa tạnh rồi lại tiếp tục cuộc đua, dẫu cho cái lạnh thấu xương có thấm vào da thịt…

Mưa tháng 9 – những ngày bị cảm vì thời tiết trở lạnh, có sự tảo tần, lo lắng của người mẹ thao thức ngủ không yên, có cái lo lắng trằn trọc của ba suốt đêm.

Mưa tháng 9 – những ngày ba mẹ vui mừng vì con vào được một ngôi trường cấp ba con mong muốn, nhưng lại lo lắng vì sợ không đủ tiền lo cho con đến trường…

Mưa tháng 9 – cơn mưa của sự chia ly, có nỗi buồn, nỗi nhớ, và có cả cái bỡ ngỡ xa lạ, thỉnh thoảng có phần cô đơn của những cô cậu học trò lớp 9 mới bước vào một cách cửa mới.

Mưa tháng 9 – mùa tựu trường năm nào đã qua rồi và sẽ vĩnh viễn không thể nào quay trở lại dẫu có nhớ mong, có tiếc nuối.

Mưa tháng 9 – kết thúc một năm học, đánh dấu cho sự trưởng thành của người học trò nhưng lại là một hồi ức xa xôi về những năm tháng cấp hai đẹp đẽ và nhiều nuối tiếc cho những thế hệ học trò. Mới đó mà đã hơn hai năm kể từ ngày cô học trò năm nào được truyền lửa, ươm mầm tin yêu từ những bước đi nhỏ nhất, để rồi hôm nay nó có thể thể tự tin đứng trên đôi chân chính mình, vững tin trên con đường mình đã chọn. Bởi lẽ, nó luôn nhớ rằng, đằng sau nó vẫn có người tin rằng “nó có thể làm được”!

Mưa tháng 9 – người lái đò giờ đây tóc đã điểm thêm vài sợi bạc nhưng vẫn miệt mài bên giáo án, ân cần dìu dắt cho thế hệ mai sau trong âm thầm, lặng lẽ…

Mưa tháng 9 – mưa nước mắt của những cô cậu học trò phải xa nhau, xa mái trường, thầy cô  và của cả những người lái đò không khi nào ngừng lo lắng, ngừng nhớ thương học trò.

Mưa tháng 9 – những ngày mưa lạnh lẽo đói đến rợn người của những em nhỏ ngồi co ro bên đường. Đường phố xe qua lại nhiều, nhưng dừng chân lại thì được mấy ai? Có chăng cái bận rộn khiến con người ta trở nên vô cảm, thờ ơ trước mọi sự diễn ra xung quanh?

Mưa tháng 9 – những ngày mưa để con người có thể nhìn nhận lại bản thân, nhớ về con người của “hôm qua” để nhắc bản thân rằng hãy sống chậm một chút, biết yêu thương và quan tâm những người xung quanh nhiều hơn, bởi họ còn nghĩa là chúng ta còn có thể hạnh phúc thêm được một ngày nữa.

 

 
How to Lead a Happy Life PDF. In Email
Thứ ba, 29 Tháng 9 2015 07:51

How to Lead a Happy Life

 

Stop Existing and Start Living

This essay of mine takes the inspiration from one of Michael Jackson’s top famous songs – Heal the World. Can you guess why I entitle it “Stop Existing and Start Living”? Your question will be answered in a few minutes!

Before we move on, may I tell you my little story? What is your goal in life? I’ve had mine since I was an infant(1), perhaps at the age of four – that was becoming a teacher. At first, I wanted to work in a kindergarten. But as time elapsed, my mind changed quite a lot of times. When I was six, I thought teaching in an elementary school would be better. But it was last year that things began to mess up – when I started to care about money. Often, when we choose our career goal, one of the first things that cross our mind(2) is salary. Should I choose a well-paid(3) job or one that I take interest in? This question kept spinning in my head and I’m sure I was not the only to feel that way. So it was problematic(4), I spent sleepless nights just thinking about it. However, last month, after I put my faith in Christ, the answer was revealed – I should do what I truly love, working with young children, and stop obsessing(5) about money. I must admit that ever since then, the dark days of my life have faded away. It will be challenging, I’m not afraid, though.

So what do I imply(6) in my story? I guess you’ve already known. What I’m trying to emphasize here is our attitude. Life is not happy until we start to make it happy. Some people say we can’t treat others with sincerity(7) because they will take advantage of us. But my perspective is different. Why do we keep waiting to be loved but hesitate to create love ourselves? Giving isn’t demanding. You can simply start by offering to wash the dishes for your mother, carry heavy bags for the elderly or donate(8) your old stuff to help the poor. Why not?

To sum up, my only purpose for writing this essay is only to encourage you. The difference between “existing” and “living” is major(9­) yet minor(10). The answer all lies in just a word – “giving”. When you give, you’ll lead a livelier and happier life, but when you try to hold back, you’ll only feel lonely. Then why not open your heart to welcome joys?

(Written by Dieu Linh)

Vocabulary for the Day:

  1. Infant /ˈɪnfənt/[n]: a baby or a very young child (đứa bé)
  2. Cross your mind [idiom]: (of thought, etc.) to come into your mind (chợt nảy ra trong đầu)
  3. Well-paid [adj]: earning or providing a lot of money (được trả lương cao)
  4. Problematic /ˌprɒbləˈmætɪk/[adj]: full of problems (rắc rối)
  5. Obsess/əbˈses/ [v]: to be always talking or worrying about a particular thing (ám ảnh)
  6. Imply /ɪmˈplaɪ/ [v]: to suggest that something is true without saying directly
  7. Sincerity /sɪnˈserəti/[n]: the quality of showing or saying what you really think or feel (chân thành)
  8. Donate /dəʊˈneɪt/ [v]:  to give money, food, clothes, etc. to somebody/something, especially a charity (quyên góp)
  9. Major /ˈmeɪdʒə(r)/[adj]: very large or important (đáng kể)
  10. Minor /ˈmaɪnə(r)/[adj]: not very large, important or serious (không đáng kể)

Lead a Happier Life with Exercise

Regular exercise prevents serious diseases such as diabetes, high blood pressure, heart disease and obesity(1). Furthermore, it can also improve your mood, lift your spirits and make you feel better about yourself. In other words, exercising regularly can make your life happier.

Exercise promotes the generation(2) and release of endorphins, while reducing the activity of hormones such as adrenalin and cortisol, which promote feelings of anxiety and tension. Endorphins reduce the perception of pain, improve immunity, and enhance feelings of optimism and relaxation. Regular exercise can help you attain a happier state of mind and a better quality of life.

Exercise provides a distraction(3) from your worries, whether you exercise by yourself at home or in the company of friends. It also gives you an opportunity to socialize. As you widen your social circle and strengthen your bonds with people, you will feel happier. You will lose weight, get fitter and healthier. You can greatly reduce your risk of chronic(4) illnesses, which are major contributors to stress and anxiety.

You do not have to take demanding physical activities to reap(5) the psychological benefits of exercise. The Harvard Medical School says that walking, stretching, mental exercises, breathing techniques and muscle relaxation techniques can all be effective in combating stress. To alleviate(6) stress, practice slow, relaxed breathing anywhere and at any time. You can also perform chores such as gardening and housecleaning, which can provide substantial(7) exercise and lift your spirits.

Exercise can be a useful substitute for antidepressant(8) drugs, according to a 1999 study, originally published in the "Archives of Internal Medicine." In the study, men and women who used aerobic exercise to combat depression had the same success rates as participants who used antidepressants or a combination of exercise and antidepressants. According to the Association for Applied Sport Psychology, long-term exercise programs of 10 weeks or longer durations offer the best defense against depression symptoms.

When you exercise, your body releases chemicals that boost your sense of well-being and suppresses hormones that cause stress and anxiety. Physical activity is an effective tool against depression and you can find many different ways to make it a pleasurable pastime.

(By Lakshmy Nair)

Vocabulary for the Day:

  1. Obesity /əʊˈbiːsəti/ [n]: the quality of being very fat, in an unhealthy way (bệnh béo phì)
  2. Generation [n]: production (sự sản sinh)
  3. Distraction [n]: the thing that takes your attention away from what you are doing (vật làm sao lãng)
  4. Chronic /ˈkrɒnɪk/ [adj]: lasting for a long time; difficult to cure or get rid of (kinh niên)
  5. Reap [v]: to obtain something good, as a direct result of something that you have done (hưởng)
  6. Alleviate /əˈliːvieɪt/ [v]: to make something less severe (giảm nhẹ)
  7. Substantial /səbˈstænʃl/ [adj]: large in amount, value or importance, synonym: considerable (đáng kể)
  8. Antidepressant /ˌæntidɪˈpresnt/ [adj]: (of a drug) used to treat depression (thuốc chống trầm cảm)

 

 
«Bắt đầuLùi12345678910Tiếp theoCuối»

Trang 7 trong tổng số 11


 Tin mới: 

Ra quân đội tuyển học sinh giỏi TP 2019

Ngày 4 – 03 – 2019, Trường trung học Thực hành ĐHSP đã có buổi họp mặt các học sinh giỏi trong đội tuyển HSG cấp TP trước ngày ra quân (đội tuyển Trường THTH gồm 106 thành viên gồm các môn Toán, Lý, Hóa, Sinh, Địa lí, Văn, Anh). Kỳ thi học sinh giỏi cấp TP năm 2019 được tổ chức tại Trường THPT chuyên Lê Hồng Phong, Trường THPT Trưng Vương, Trường THPT Bùi Thị Xuân. Đến dự có...

Kết quả cuộc thi thiết kế logo chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập Trường THTH ĐHSP TP.HCM

Kết quả cuộc thi thiết kế logo chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập Trường THTH ĐHSP TP.HCM STT Tên Lớp Giải 1 Lương Tiểu Vy 10CT Nhất 2 Văn Bội Hân 12CT Nhì 3 Văn Bội Hân 12CT Ba 4 Huỳnh Thiên Kim 10CT KK 5 Đào Võ Minh...
 

 Đang truy cập: 

Hiện có 1520 khách Trực tuyến

 Weblink 

 Truy Cập